23/11/2020 6:10  
Dù trí nhớ kém, có khi quên đường về nhà, nhưng điều mà 6 năm nay Đỗ Văn Thịnh (18 tuổi, TP Đà Nẵng) không bao giờ quên đó là đi nhặt ve chai gây quỹ giúp đỡ người nghèo.

Thịnh “ve chai”

Thời gian gần đây, trên các tuyến đường ở Đà Nẵng thường xuất hiện hình ảnh một chàng trai với dáng người gầy gò, nước da ngăm đen, lui cui bới tung thùng rác, kế bên là một chiếc xe đẩy với dòng chữ “Xin ve chai, gây quỹ thiện nguyện”.

Tôi gọi theo số điện thoại trên, sau 2 tiếng chuông, một giọng nói vui tươi từ đầu dây bên kia vang lên: “Dạ alo ạ, Thịnh ve chai xin nghe ạ, anh có ve chai để gây quỹ thiện nguyện ạ. Anh cho em xin địa chỉ em ghi lại, chứ không xíu em lại quên mất ạ”.

Chỉ sau 15 phút, tôi đã thấy chàng trai nhỏ bé ấy loay hoay tìm địa chỉ ở trước cửa nhà. Khi thấy đống ve chai tôi đã để sẵn, Thịnh liền nở một nụ cười như vừa trúng được cả một kho báu. Với nhiều người đó là thứ bỏ đi, là rác, nhưng với Thịnh đó là cả một gia tài quý giá.

“Em xin ve chai để bán, em dồn tiền lại để làm các chương trình thiện nguyện, và giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Em mong muốn chia sẻ đến với những người không được may mắn giống như em…”, đôi mắt Thịnh bừng lên sự háo hức.

Thịnh không may mắn như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Từ nhỏ Thịnh đã mắc chứng giảm trí nhớ bẩm sinh. Cậu bé “não cá vàng” này không nhớ được gì quá 5 phút. Thịnh nhớ trước quên sau, có lần đi nhặt rác xa nhà còn quên luôn cả đường về. Gia đình phải đi tìm Thịnh suốt cả đêm.

Thấy cha một mình vất vả lo cái ăn, cái mặc cho 2 anh em nên Thịnh quyết định xin cha nghỉ học để đi làm phụ giúp gia đình. Hằng ngày, từ sáng sớm, Thịnh đã đến một tiệm phở gần nhà để giữ xe và phụ chủ quán bưng bê, dọn dẹp. Trưa đến, Thịnh lại rong ruổi khắp các con hẻm ở Đà Nẵng để nhặt và xin ve chai, làm từ thiện.

“Thịnh sức khỏe nó yếu quá, lại nhỏ tuổi, còn thêm trí nhớ kém nên chỉ làm được mấy việc nhẹ thôi. Ngoài giờ làm là nó lại đi nhặt rác. Cứ rứa mỗi tháng nó đưa tôi ít tiền để mua đồ ăn… Còn tiền bán ve chai, tôi để con dùng làm từ thiện theo ý nguyện của nó”, ông Đỗ Văn Khương (cha của Thịnh, trú Hòa Khánh Bắc, Liên Chiểu, TP Đà Nẵng) nghẹn ngào chia sẻ.

Cứ thế, đã hơn 6 năm nay, hình dáng chàng trai Thịnh bới lục từng thùng rác mong kiếm được thêm vài thứ bán được, để nuôi hi vọng giúp đỡ người nghèo đã dần quen thuộc với người dân Đà Nẵng.

“Em mong nhặt được nhiều nhiều để có thể kiếm được vài chục ngàn phụ giúp cho cha và để giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hơn em”, cậu bé nở một nụ cười tươi rói.

Ước mơ giúp đời

Bất kể nắng, mưa chiếc xe đặc biệt với dòng chữ “Xin ve chai để làm từ thiện” vẫn miệt mài lăn bánh trên mọi ngõ ngách của TP Đà Nẵng, lan tỏa tấm lòng nhân ái đến với mọi người. Cứ đi được một đoạn, thấy thùng rác nào là Thịnh cũng đều dừng lại, bới tung lên với hy vọng tìm kiếm được một vài chiếc vỏ lon, mẩu giấy.

Trên xe của Thịnh luôn có một cuốn sổ nhỏ, đã bạc màu được em gói ghém rất cẩn thận, cuốn sổ đặc biệt đó chất chứa những điều tuy nhỏ bé nhưng lại phi thường của cậu bé có trí nhớ “cá vàng”, thích làm từ thiện.

“Cuốn sổ này em dùng để ghi lại tất cả những hoàn cảnh khó khăn, cần được giúp đỡ mà em từng gặp qua trên đường nhặt ve chai. Nhiều cô, chú lang thang không nhà cửa, bệnh tật khổ lắm anh à, em thấy thương, thấy xót nên em phải ghi lại chứ không em lại quên mất. Ngoài ra em còn ghi lại những mạnh thường quân ủng hộ cho các hoàn cảnh cần được giúp đỡ nữa”, Thịnh vừa lật từng trang sổ vừa nói.

Thời gian gần đây, để có thêm kinh phí và giúp đỡ được nhiều người nghèo hơn, cứ đến tối thứ 7, chủ nhật hằng tuần, Thịnh lại cùng một số bạn học sinh trong nhóm thiện nguyện Tình Thương An Lạc của mình đi bán kẹo ở các quán cafe, quán nhậu ven đường. Số tiền kiếm được Thịnh dùng mua quà để tặng cho các bệnh nhân ở Bệnh viện Ung Bướu Đà Nẵng và những hoàn cảnh khó khăn, trẻ em mồ côi…

Mặc dù với một khiếm khuyết, là chứng suy giảm trí tuệ bẩm sinh từ nhỏ nhưng Thịnh luôn có một trái tim cháy rất nhiệt huyết vì cộng đồng. Nụ cười hiền hậu luôn hiện trên khuôn mặt còn non nớt tuổi đôi mươi của Thịnh, rất dễ tạo thiện cảm với người đối diện.

Khi chúng tôi hỏi về ước mơ của Thịnh, em chỉ khẽ cười, đôi mắt hướng về một nơi nào đó xa xôi lắm: “Hiện tại, em chỉ có mong ước có thật nhiều sức khỏe để tiếp tục hoàn thành công việc giúp đỡ những người còn đang khó khăn. Em còn mong muốn nhặt được thật nhiều ve chai để em thêm kinh phí giúp đỡ được nhiều hoàn cảnh khó khăn và chăm lo cho cha của mình!".

Ở cái tuổi còn chưa đến đôi mươi “ăn chưa no, lo chưa tới”, nhưng bên trong Thịnh lại chất chứa cả một tấm lòng nhân ái cùng với bao nghị lực mà ít ai có được.

“Ở đâu có ve chai, ở đó có em” cứ thế chiếc xe đặc biệt của Thịnh vẫn miệt mài lăn bánh trên mọi ngõ ngách của TP Đà Nẵng, làm nên “điều phi thường nhỏ bé” lan tỏa tấm lòng nhân ái đến với mọi người.

                                                                                                                                 Hoài Sơn

Nguồn tin: dantri.com.vn


Bệnh viện   hoàn thành công việc   Đà Nẵng  


Bài viết liên quan


Loading…
Bấm để xem thêm ...